Hệ thống pháp luật

nghĩa vụ bảo hành

"nghĩa vụ bảo hành" được hiểu như sau:

Nghĩa vụ của bên bán tài sản thể hiện trách nhiệm bảo đảm đối với vật bán cho bên mua trong một thời hạn (gọi là thời hạn bảo hành) theo thỏa thuận hoặc theo quy định của pháp luật.Tùy thuộc sự thỏa thuận của các bên, trong thời hạn bảo hành, nếu bên mua phát hiện khuyết tật của vật mua bán, thì có quyền yêu cầu bên bán sửa chữa không phải trả tiền, giảm giá, đổi vật có khuyết tật lấy vật khác hoặc trả lại vật và lấy lại tiền.Bên bán chịu chi phí sửa chữa và vận chuyển vật đến nơi sửa chữa và từ nơi sửa chữa đến nơi cư trú hoặc trụ sở của bên mua. Ngoài việc yêu cầu các biện pháp bảo hành, bên mua có quyền yêu cầu bên bán bồi thường thiệt hại do khuyết tật của vật gây ra trong thời hạn bảo hành.Khuyết tật được bảo hành là khuyết tật mà nếu người mua biết được trước, thì sẽ không mua hay chỉ mua với giá thấp hơn hoặc không bộc lộ khi mua. Còn nếu khuyết tật đã bộc lộ rõ lúc mua mà người mua vẫn mua thì người bán không phải chịu trách nhiệm.Bên bán không phải bồi thường thiệt hại nếu chứng minh được thiệt hại xảy ra là hoàn toàn do lỗi của bên mua. Bên bán được giảm mức bồi thường thiệt hại, nếu trong thời gian bảo hành bên mua không áp dụng các biện pháp cần thiết trong khả năng cho phép để ngăn chặn, hạn chế thiệt hại.Theo pháp luật hiện hành của Việt Nam, nghĩa vụ bảo hành được quy định tại Điều 446 Bộ luật dân sự năm 2015 do Quốc hội khóa 13 ban hành ngày 24 tháng 11 năm 2015