Hệ thống pháp luật

dân cư trong luật quốc tế

"dân cư trong luật quốc tế" được hiểu như sau:

Cộng đồng người sống trên lãnh thổ của quốc gia nhất định và phải tuân thủ pháp luật của quốc gia đó.Thành phần dân cư của quốc gia gồm: 1) Công dân của nước sở tại; 2) Người nước ngoài, bao gồm người có quốc tịch nước khác, người có 2 hay nhiều quốc tịch và người không quốc tịch.Trên cơ sở chủ quyền quốc gia, mỗi quốc gia tự quy định chế độ pháp lý cho từng bộ phận dân cư phù hợp với chế độ kinh tế - xã hội của mình nhưng không được trái với nguyên tắc cơ bản của luật quốc tế.Trong luật quốc tế, liên quan đến dân cư có nhiều vấn đề như vấn đề quốc tịch, vấn đề nhân quyền, vấn đề chống khủng bố... Việc giải quyết những vấn đề này, suy cho cùng thuộc thẩm quyền của mỗi quốc gia nhưng nó cũng không loại trừ khả năng hợp tác quốc tế. Sự hợp tác quốc tế để giải quyết có hiệu quả các vấn đề trong lĩnh vực dân cư được biểu hiện qua các điều ước quốc tế song phương và đa phương được ký kết ngày càng nhiều như Công ước năm 1948 về ngăn ngừa và trừng trị tội diệt chủng, bốn công ước Giơnevơ về bảo hộ nạn nhân chiến tranh 1949, Công ước về quyền trẻ em năm 1989, các hiệp định tương trợ tư pháp...