hiệu lực theo không gian của văn bản quy phạm pháp luật
"hiệu lực theo không gian của văn bản quy phạm pháp luật" được hiểu như sau:
Tính bắt buộc thi hành của văn bản quy phạm pháp luật đối với các chủ thể pháp luật trong khoảng không gian mà trong đó pháp luật tác động lên các quan hệ xã hội.Dựa vào hiệu lực theo không gian, có thể chia các văn bản quy phạm pháp luật làm hai loại: 1) Văn bản quy phạm pháp luật có hiệu lực trong phạm vi cả nước là văn bản của cơ quan nhà nước trung ương, gồm: Hiến pháp, bộ luật, luật, nghị quyết của Quốc hội; pháp lệnh, nghị quyết của Ủy ban thường vụ Quốc hội; lệnh, quyết định của Chủ tịch nước; nghị quyết, nghị định của Chính phủ; quyết định, chỉ thị của Thủ tướng Chính phủ; quyết định, chỉ thị, thông tư của Bộ trưởng; nghị quyết của Hội đồng Thẩm phán Tòa án nhân dân tối cao; quyết định, chỉ thị, thông tư của Viện trưởng Viện kiểm sát nhân dân tối cao; nghị quyết, thông tư liên tịch giữa các cơ quan nhà nước có thẩm quyền, giữa các cơ quan nhà nước có thẩm quyền với các tổ chức chính trị - xã hội. Nếu văn bản của cơ quan nhà nước ở trung ương chỉ có hiệu lực trong phạm vi lãnh thổ nhất định thì hiệu lực theo không gian sẽ được quy định rõ trong văn bản đó, như Pháp lệnh thủ đô Hà Nội " quy định mục tiêu, cơ chế chính sách phân công trách nhiệm và phân cấp quản lý nhà nước trong sự nghiệp xây dựng, phát triển và bảo vệ thủ đô”; 2) Văn bản pháp luật có hiệu lực trong phạm vi từng địa phương là văn bản của Hội đồng nhân dân, ủy ban nhân dân các cấp.Ngoài ra, cũng có quy phạm pháp luật có hiệu lực vượt ra ngoài biên giới quốc gia như một số quy định của Hiến pháp và Bộ luật hình sự.Theo pháp luật hiện hành của Việt Nam, hiệu lực về không gian được quy định tại Điều 155 Luật ban hành văn bản quy phạm pháp luật năm 2015 do Quốc hội khóa 13 ban hành ngày 22 tháng 6 năm 2015.